Bánh Cu Đơ, chén nước trà xanh từ lâu đã đi vào tâm khảm mỗi người dân Hà Tĩnh. Con người Hà Tĩnh chất phác, chịu thương chịu khó mà lại mến khách vô cùng. Là nét văn hóa ăn sâu vào máu thịt không bao giờ thay đổi của người dân quanh năm gió Lào.
Kẹo cu đơ có hình tròn như trăng đêm rằm, nhìn bề ngoài thô ráp và xù xì nhưng lại rất thơm, có vị đượm đà ngọt lịm của mật mía, thơm cay cay của gừng tươi xứ Nghệ, cài giòn rụm của lạc và bánh đa vừng. Miếng bánh vừa dai, vừa ngọt, vừa thơm lại vừa cay…ăn rất “lạ miệng”
Kẹo cu đơ hiện nay, cầu kỳ và bắt mắt hơn nhiều. Lạc được chọn làm nhân phải là lạc đồi, giòn, đều hạt, vỏ ngoài mỏng và bóng. Mật mía phải là thứ mật sánh, thơm và đặc như mật ong. Bánh đa không quá dày cũng không quá mỏng, phải có vừng và gừng ở đều vỏ bánh.
Cầm miếng bánh cu đơ trên tay vừa nặng, vừa chắc, cắn miếng bánh phải dẻo quẹo, nồng nồng cay cay của gừng và thơm bùi của lạc, đấy mới là chiếc bánh chuẩn và ngon. Ăn cu đơ và ngâm vịnh bát nước chè tươi cùng đôi câu chuyện thấy cuộc sống và con người xứ Nghệ thật hiền hậu, một nét văn hóa độc đáo.
Về thăm quê hương Hà Tĩnh, thứ mà du khách được người dân Hà Tĩnh mời đầu tiên bao giờ cũng là bánh cu đơ và bát nước chè xanh. Đó cũng chính là thói quen bao đời, là cái nét văn hóa ăn sâu vào máu thịt không bao giờ thay đổi của người dân quanh năm gió Lào. Cắn một miếng cu đơ, uống hớp chè tươi mà vị ngọt và chát hòa tan rất thú vị đối với du khách tới Hà Tĩnh
Kẹo cu đơ Hà Tĩnh có hình tròn như trăng đêm rằm, nhìn bề ngoài thô ráp và xù xì nhưng lại rất thơm, có vị đượm đà ngọt lịm của mật mía, thơm cay cay của gừng tươi xứ Nghệ, cài giòn rụm của lạc và bánh đa vừng. Miếng bánh vừa dai, vừa ngọt, vừa thơm lại vừa cay…ăn rất “lạ miệng”.
Kẹo cu đơ hiện nay, cầu kỳ và bắt mắt hơn nhiều. Lạc được chọn làm nhân phải là lạc đồi, giòn, đều hạt, vỏ ngoài mỏng và bóng. Mật mía phải là thứ mật sánh, thơm và đặc như mật ong. Bánh đa không quá dày cũng không quá mỏng, phải có vừng và gừng ở đều vỏ bánh.
Cầm miếng bánh cu đơ trên tay vừa nặng, vừa chắc, cắn miếng bánh phải dẻo quẹo, nồng nồng cay cay của gừng và thơm bùi của lạc, đấy mới là chiếc bánh chuẩn và ngon. Ăn cu đơ và ngâm vịnh bát nước chè tươi cùng đôi câu chuyện thấy cuộc sống và con người xứ Nghệ thật hiền hậu, một nét văn hóa độc đáo.
Đây cũng là “đặc sản” nổi bật nhất của người Hà Tĩnh bởi vì nó chứa chất hương vị tự nhiên và hơi thở cuộc sống. Có lẽ vì thế, khắp một dải miền Trung, mà du khách đi qua vẫn nhớ về kẹo Cu đơ, nước chè tươi của người Hà Tĩnh.
Tháng ba tháng tư, lá chè vào độ ngon nhất. Để có bát nước chè tươi thơm ngon, đượm đà thì phải chọn những cây chè mọc ở nơi có ánh nắng vàng, không bị những tán cây lớn che khuất. Lá chè để nấu ăn không được non hoặc già quá và cây chè càng mọc ở trên đồi cao thì nấu ăn càng ngon.
Nấu ăn chè tươi ngon cũng không phải giản đơn, thường mẹ tôi đun sôi nước sau thời gian ấy cho chè vào ấm đất, nhận chè vào cho ngập với mặt nước rồi tiếp tục đun sôi. Khi nồi nước đã sôi, lấy gáo nhấn chè cho chìm xuống, sau thời gian ấy đổ thêm vài ba gáo nước lạnh vào rồi hạ lửa, ít phút sẽ có được siêu nước chè vừa chát, vừa thơm, vừa nóng, vừa xanh.
Về thăm quê hương Hà Tĩnh thứ mà du khách được người dân Hà Tĩnh mời đầu tiên bao giờ cũng là bánh cu đơ và bát nước chè xanh. Đó cũng chính là thói quen bao đời, là cái nét văn hóa ăn sâu vào máu thịt không bao giờ thay đổi của người dân quanh năm gió Lào. Cắn một miếng cu đơ, uống hớp chè tươi mà vị ngọt và chát hòa tan rất thú vị đối với du khách tới đây
Kẹo cu đơ Hà Tĩnh có hình tròn như trăng đêm rằm, nhìn bề ngoài thô ráp và xù xì nhưng lại rất thơm, có vị đượm đà ngọt lịm của mật mía, thơm cay cay của gừng tươi xứ Nghệ, cài giòn rụm của lạc và bánh đa vừng. Miếng bánh vừa dai, vừa ngọt, vừa thơm lại vừa cay…ăn rất “lạ miệng”.
Kẹo cu đơ hiện nay, cầu kỳ và bắt mắt hơn nhiều. Lạc được chọn làm nhân phải là lạc đồi, giòn, đều hạt, vỏ ngoài mỏng và bóng. Mật mía phải là thứ mật sánh, thơm và đặc như mật ong. Bánh đa không quá dày cũng không quá mỏng, phải có vừng và gừng ở đều vỏ bánh.
Cầm miếng bánh cu đơ trên tay vừa nặng, vừa chắc, cắn miếng bánh phải dẻo quẹo, nồng nồng cay cay của gừng và thơm bùi của lạc, đấy mới là chiếc bánh chuẩn và ngon. Ăn cu đơ và ngâm vịnh bát nước chè tươi cùng đôi câu chuyện thấy cuộc sống và con người xứ Nghệ thật hiền hậu, một nét văn hóa độc đáo.
Đây cũng là “đặc sản” nổi bật nhất của người Hà Tĩnh bởi vì nó chứa chất hương vị tự nhiên và hơi thở cuộc sống. Có lẽ vì thế, khắp một dải miền Trung, mà du khách đi qua vẫn nhớ về kẹo Cu đơ, nước chè tươi của người Hà Tĩnh.
Tháng ba tháng tư, lá chè vào độ ngon nhất. Để có bát nước chè tươi thơm ngon, đượm đà thì phải chọn những cây chè mọc ở nơi có ánh nắng vàng, không bị những tán cây lớn che khuất. Lá chè để nấu ăn không được non hoặc già quá và cây chè càng mọc ở trên đồi cao thì nấu ăn càng ngon.
Nấu ăn chè tươi ngon cũng không phải giản đơn, thường mẹ tôi đun sôi nước sau thời gian ấy cho chè vào ấm đất, nhận chè vào cho ngập với mặt nước rồi tiếp tục đun sôi. Khi nồi nước đã sôi, lấy gáo nhấn chè cho chìm xuống, sau thời gian ấy đổ thêm vài ba gáo nước lạnh vào rồi hạ lửa, ít phút sẽ có được siêu nước chè vừa chát, vừa thơm, vừa nóng, vừa xanh.
Cuộc sống càng ngày càng hiện đại hóa, con người ta làm quen với nhiều loại đồ uống văn minh hơn. Từ ngày xa quê ra phố, mỗi khi đi chợ, thế nào tôi cũng mua vài bó chè tươi về nấu cho đỡ nhớ. Cũng hương thơm, cũng mùi vị việc quen thuộc đó nhưng sao vẫn không ngon bằng bát nước chè tươi xưa với bàn tay tần tảo mẹ nấu. Có lẽ bát nước chè tươi của mẹ không chỉ đậm đà, sâu lắng mà còn mang cả một niềm yêu quê hương khắc khoải trong tôi.